Thursday, January 27, 2022

Chuyến đi đặt (( bom )) phá cầu chận tanks của Cộng Sản (BK Lê Thanh Xuân Đoàn 11)

 Khóa Dù tháng 4 năm 72 TTHL Yên Thế Long Thành

Chào anh chị em hôm nay rảnh rỗi nói chuyện củ đọc anh chị em nào đọc xong viết đôi lời phê bình cho vui xóm làng, nếu chê trách thì càng tốt vì tôi chưa bao giờ viết chuyến nhảy hành quân này, dù rằng có đôi lần đấu láo trên bàn nhậu, hôm nay tôi muốn viết là để cho những ai đó biết trong trận ((Bình - Long An-Lộc)) N K T có góp một vài viên đạn hay không ??? . Có thể 99% không ai biết gì cả vì trong trận chiến đó mỗi ngày c s bắn cả ngàn trái họa tiền vào An-Lộc thì nếu có một vài toán của Đ 11 thì như muối bỏ biển. Xin thưa là tiếng ((mìn)) của NKT Đ 11 đã nổ trước đó một tháng và sau đó 2 bên ta và địch có cả mấy sư đoàn đánh nhau, vùng rừng sông suối bên Miên, Lào là 2 trận địa mà Đ 11 mất rất nhiều anh em và cả bên S L L cũng bị rất nặng.

     Đến đây tôi phải xin nói vòng vo ((tam quốc)) vì có sự liên quan tới đoạn kết của tất cả những chuyến nhảy hành quân B K của tôi, xin thưa tôi đam mê lính B K từ khi còn ở tuổi trung học, vì thế hệ của tôi lớn lên sau đệ nhị thế chiến mà nước VN đang ở lúc giao thời của Pháp chưa rút hết khỏi VN , mà người Mỹ mới bước một ((1)) chân vào VN , từ văn hoá, kinh tế, quân sự, giáo dục, giải trí, sách báo, âm nhạc, cinema, phương tiện giao thông….và cũng thời gian này bọn c s nằm vùng cũng bắt đầu hoạt động. 
    Tôi ở tuổi mới lớn còn ở tiểu học thì làng sóng một triệu người miền Bắc di cư vào sống khắp miền nam tự do, nơi tỉnh thành của tôi có nhà thờ công giáo rất lớn, hàng ngày hay hàng tuần có rất nhiều người di cư đi dự lể ở nhà thờ và cũng là nơi rất gần trường học của tôi, hàng ngày tôi vẩn thấy có những xe chở quần áo, gạo, thức ăn lon hộp ….. luôn luôn có hình cờ Mỹ và hình 2 cánh tay Việt Mỹ bắt tay nhau. Họ phát tất cả những ai có mặt kể cả tôi, kèm theo thực phẩm luôn có báo tiếng Việt của người Mỹ phát hành. Ngoài ra cứ một vài tuần họ có chiếc xe ((van)) có 2 cái loa lớn cứ hôm nào họ chạy khắp thành phố họ nói cho biết địa điểm để tối chiếu phim, tất cả lũ nhóc chúng tôi là mê củ tỉ. 
     Cũng nhờ nhiều năm tháng xem cine, đọc sách báo tin tức của Mỹ mãi vài năm sau tôi xem có thể rất nhiều phim ở rạp của Sài Gòn, gần như tất cả phim ảnh thời đó nói tiếng Pháp nhưng thật ra đó là phim 100% của Mỹ nhưng Pháp du nhập vào VN. Vì là chiến tranh thế giới vừa kết thúc nên có rất nhiều phim về chiến tranh thì tôi không bỏ xót một phim nào, nhất tất cả những phim về B K và nó đã thấm và xâm nhập vào tâm hồn của tôi. Les canons de (( Navarone ?? )) , Les heroes sand ((returned ??? )).   The longest days , The mon ((namies)) …..vì là tiếng Pháp học lâu ngày không xài tôi quên.
       Tất cả những gì của Mỹ nó đã ăn sâu vào máu huyết tâm hồn của tôi, tôi không xa rời được sách báo phim ảnh, nhạc của Mỹ…. dù rằng tiếng Anh và Pháp tôi cũng có học …..nhưng cùng thời gian đó thì xã hội VN thỉnh thoảng c s vẩn bắt cóc nhiều người, nhất là ở hạ tầng cơ sở, nhiều nhất là những người trưởng ấp hay xã trưởng, những quan chức địa phương…. thường hay bị bỏ chúng bắt cóc cho đi ((mò tôm)) thả trôi sông cảnh cáo những người khác không nên hợp tác làm việc với Chánh quyền T T Ngô-Đình-Diệm  ….những tội ác của c s thì tôi đã nhìn thấy từ nhỏ, nhất ba má tôi có 2 chiếc đò nhỏ chạy chở khách đi trong những quận nhỏ, nhờ đó cũng là lợi tức nuôi gia đình, đến một hôm ba má tôi được cảnh sát địa phương báo cho biết hồi sáng sớm bị c s chận lại đuổi hết hành khách xuống và họ đã phóng hỏa rất nhiều xe trong đó có 2 xe của nhà tôi.
     Từ đó tôi lớn lên cảnh gia đình nghèo túng vì tài sản gia đình không còn, mà ngoài tôi ra còn 5, 6 đứa em nửa và đó là lý do tôi muốn đi làm để có tiền giúp gia đình, dể nhất là vào lính, nhưng tôi thấy lính của VNCH thì quá nghèo nhất là thấy khẩu súng ((garant)) thì Tôi phát khiếp. 
    Mà tôi thì mê B K và tôi rất mê tất cả những gì của Mỹ, tôi quyết định đi lính B K nhất là lãnh nhiều tiền, ăn uống dư thừa, phương tiện đầy đủ, còn chuyện chết thì lính nào đụng trận cũng có thể chết, nhưng B K thi vẩn hơn nhất là làm B K đánh trận thì không phải làm bưng bô cho ai, tánh tôi chỉ thích đứng thẳng cái lưng. 
     Làm sao để làm một tên B K và để sống còn mới là quan trọng, vì trong tất cả binh chủng thì B K là thứ lính khi đụng trận nếu có 1 sai lầm thì xem như không còn cơ hội để học lại, đi một toán thường 4 hay 5 người chỉ cần 1 người sai lầm là coi như chết hết hay bị bắt hết. Làm B K không dể nhưng đa số anh em xem thường những động tác, những cử chỉ, những thói quen, …. từ cái ho , tiếng ợ, hay là điếu thuốc, tánh ẩu bất cẩn, cách uống nước, tánh ngan bướng , tánh tự tôn , làm liều, không có tình đồng đội……những tánh tật đó phải học luyện tập ….người B K chết thường là bị những tánh tật đó. 
     Với tôi trong đơn vị được bổ sung quân số, thường không nhiều 4 hay 5 chuẩn uý, hay vài tháng có khoảng dưới 30 hạ sĩ quan…. không nói ra nhưng đời sống sinh hoạt anh em hàng ngày, ngoài khi đi hành quân những lúc cà phê hay ăn uống hàng ngày tôi cố tình âm thầm quan sát và để ý tánh tật từng người một, tôi không ghét ai hết, nhưng tôi biết là khi vô rừng tôi phải thích ứng từng cá nhân là để cả toán đi và được trở về đầy đủ. 
    Có những anh vừa về đơn vị vài ngày là tỏ ra ta đây là anh hùng qua đêm rồi, có anh uống một vài lon là nhìn xung quanh chỉ là con kiến, có vài anh mỗi bước chân đi như là voi đi , vô rừng đi với anh này 99% không có ngày về, có anh ngủ ngái như gọi đò, có anh hút thuốc còn đang cháy búng khắp nơi…… tôi còn sống đến ngày hôm nay là Trời che chở và cũng nhờ biết tánh tật từng anh em để nhắc nhở họ không phải là muốn làm anh mà là để bảo vệ chung cả toán.

 
     Tôi biết tánh tật của anh em cũng chưa đủ , mà tôi phải biết áp dụng nghệ thuật cho từng người mà thuyết phục để họ không chạm tự ái, nhất là đối với sỉ quan thì tôi luôn tế nhị là kéo họ làm theo hiểu biết của tôi mà họ vui vẻ làm và không tự ái , nhất đối với thiếu uý Phạm Ngợi vì ảnh là nổi tiếng trong anh em , ảnh là (( trâu điên )) gặp là húc là nổ súng mà không cần biết hậu quả, đó tối kỵ trong nghề B K.
  Xin lỗi đả mỏi mắt rồi Part 1 tới đây tạm stop, xin hẹn nay mai viết tiếp phần part 2 là toán trưởng thiếu uý Phạm Ngợi, anh Dưỡng ((đen ở New York)) , anh siêu tầng số PRC-64, anh máy PRC-25 và tôi …..chúng tôi và mục tiêu …chuẩn bị đem ((mìn )) cho nổ phá cây cầu cuối cùng của quốc lộ 13 để làm chậm đường tiến quân của c s, lúc đó chúng tôi đã nhìn rất rõ ít nhất cả tiểu đoàn c s đóng quân trong rừng cao su, cây cầu đó bị mìn nổ phá một phần, vì sau một thời gian cố vấn Mỹ có cho chúng tôi xem không ảnh. Xin những ai cười chê B K Đ11 xin xét lại, một chuyến hành quân mà gần 50 năm qua tôi giử im lặng vì chúng tôi cũng chỉ là con người tầm thường mà thôi.
            Jan 27-2022   1:10 AM

No comments:

Post a Comment